LOVE GAME
Phan_16
“ Ưhm….m…..m…..m”- lắc lư người, nũng nịu không thành công chuyển sang nhõng nhẽo.
Nhưng vẫn không lay chuyển được hắn, thôi đi . < Chán quá, học với Phong đỡ hơn ngồi trong đóng lửa đó >
Cuối cùng nó cũng chịu nghe lời. Đột nhiên nghĩ tới chuyện hắn quay về nó không muốn chúc nào. Lòng có phần ghen tuông với Phương. Nhỏ thiệt sướng ngày nào cũng được Tuấn ở bên cạnh ( phải sướng thiệt hông đó ….!), chả bù với nó, chưa kể nhiều lúc không hiểu hắn bận cái gì mà cứ hễ vừa đưa nó về tới cổng là đã xoay người bỏ đi.
Vòng tay ôm chặt người hắn, áp đầu vào ngực Phong….-
“ Anh ở lại với em một lát nữa được không…”
Mùi hương quen thuộc trên thân nó tỏa ra, khiến hắn chân không tài nào bước được. Ghì người nó lại, tay nâng cầm lên. Hắn hôn mãnh liệt…
Cả hai hôn nhau lâu thật lâu, nhít……nhít….nhít…….Nó bị hắn di chuyển đẩy sang vách tường bên cạnh. Tay tiếng xuống cái eo mỏng manh , siết chặt vào thân mình.
Tê liệt cả người lại, nó miên mang với đôi môi của hắn. Cả hai cứ cuống lấy nhau, chỉ hôn thôi mà cũng khiến nó thở phập phồn. Vẻ mặt đỏ gất, nhìn vô cùng gợi cảm, làm hăn muốn điên lên vì đang cố kiếm chế bản thân mình.
Dời người nó ra, nhìn nó bằng đôi mắt chưa một người con gái từng được thấy. Phải, rất ấm áp, tràn ngập sự yêu thương, âu yếm. Vuốt lên đôi má ửng hồng của nó, Phong hôn nhẹ lên …giọng thủ thỉ vào tai-
“ Đừng làm gương mặt như thế, em sẽ khiến anh mất tự chủ đấy “
Hiểu được í hắn, mặt nó càng nóng hơn, dúi nhẹ vô ngực Phong mấy cái, …..-
“ Thiệt tình…”
Cười mỉm, hôn gấp vào môi Nghi, hắn xoa đầu nhỏ, nói rồi quay lưng đi …-
“ Anh yêu em, …..thôi em vào nhà đi, ngòai này lạnh lắm..”
Hắn vừa xoay lưng , đi được mấy bước thì nó phóng áo ra, ôm chấm lấy lưng hắn, giọng nho nhỏ-
“ Em cũng yêu anh….”,
Sau đó dùi vào tay Phong một vật gì đó, rồi chạy tích vô nhà.......
------------------------------
Xòe đôi tay ra, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy viên kẹo chocolate giống hệt như lần trước hắn đã cho nó. Bất giác Phong đưa lên trên, hôn viên kẹo đó rồi cười thầm........
< Ngốc thiệt..........! >
.........Sau đó ngước lên nhìn, chờ đến khi thấy đèn phòng nó bật sáng, hắn mới chịu về...
-----------------------------------
**** Khu trung cư....
" Trời ơi, sao mà đã thế này, không có gì tuyệt khi được ngâm trong nước nóng...."
" Ha..a.a.a.........."
Nằm phiu trong bồn tắm, Phuơng hưởng thụ cảm giác say nồng với vị sói của làn nước ấm, mùi thơm ngao ngát tử tinh dầu hoa, hòa huyện vào làn nước......
Ngăm mình trong đó gần 2 tiếng nhỏ mới chịu đứng dậy bước ra, ngồi lên chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, nâng bàn chân mình lên....
" Hủm,...không còn rát nữa, vết thương liền da non rồi"
Hí hửng ,vui vẻ mừng cho đôi bàn chân đã lành lặng, trở về với cặp giò quyến rủ của mình..( Sax..x.!)
Nhỏ đâu hề biết, suốt đêm hôm qua, khi mình đã thiếp sâu vào giấc ngủ, thì Tuấn không hề chợp mắt, ngồi dậy, nâng bàn chân bé bỏng ấy lên, bôi thuốc vào vết thương đó, dùng miệng thổi khô, cho mau thoáng rồi lại bôi lần nữa. Cứ thế mà tên này thức gần đến 4 giờ sáng, mới quay lại cạnh nhỏ để nằm.
Tên này iu vợ khôn siết nhỉ...!!!
Choàng lên người bộ đồ ngủ cứ như những lần trước ( thói quen đáng sợ ...! ), nhỏ bước ra ngoài.
Vừa ló đầu ra thôi, đã thấy tên " đáng ghét " đó ngồi chình ình ngay bên dưới chân giường.
Mới thấy Tuấn, Phương liền nhớ đến cái vụ phải thuộc lòng đóng hỗn tạp ấy, tức sôi khí lên khi nhìn thấy trên tay Tuấn còn có thêm vài quyển sách dày cuộm.
Mãi lo lực lực, giở giở, quyển sách ra xem, tên này không hề để ý, nhỏ đã ra từ lúc nào, chợt dưới ánh đèn, thấy cái bóng đen đen đang tiếng về phía mình. Tuấn ngước đầu lên....
< Cha,...chả...chà...cha...dù là đã thấy em trong bộ dạng này như ăn cơm bữa, nhưng sao tim vẫn đập mạnh vậy trời ... ??? >
Ngắm con Phương với vẻ mặt đểu không tả nổi, ......nhưng nghĩ kĩ lại, học vẫn quan trọng hơn, nên Tuấn dơ tay lên vẫy vẫy nhỏ, tay kia chỉ vào quyển sách ,miệng cười toe toét...
Mới vừa hưởng thụ xong , vậy mà phải đâm đầu vô đóng sách đó sao, < Không bao giờ > - Mặt nhỏ ù ụ lên, đột nhiên trong đầu hiện lên bóng đèn sáng, Tuy cách này hơi bạo, nhưng tình thế cấp bách rồi. Không dùng không được.
Chợt nụ cười hiểm hiện trên khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu ấy. Bước nhè nhẹ tiếng về góc giường....., tay đặc lên vai Tuấn, ngồi trọn cả thân mình lên chân tên này. Khiến cho làn da làn mịn màng chạm vào đôi chân của Tuấn, cảm giác điện giật tê cả người. Cái kiểu ngồi sao mà khiêu khích thế không biết , chiếc áo ngủ vốn đã ngắn cũng cỡ, vậy mà còn ngồi theo cái tướng đó, làm Tuấn có thể nhìn thấy cặp đùi trắng nõn với quần trong của nhỏ một cách dễ dàng .Tay vớ lấy quyển sách trên tay, nhỏ giật nhẹ, đặc xuống nền đất, áp sát ngực mình vào, thủ thỉ vô tai Tuấn.....
" Trễ rồi, đừng bắt em học nhé..!!!.., không vui tí nào......"- Giọng ngọt như mứt....chủ động hôn lên môi Tuấn.
" Này, em định dùng chiêu này để trốn hả"
Miệng thì nói thế, nhưng tay đã vòng ra sau lưng nhỏ, ôm sát , tay kia thì lòn vô trong mãnh áo mỏng đó sở nhẹ lên sóng lưng Phương...( bó chiếu...!)
Cuồi đầu hôn lên bầu ngực, khiến người Phương trở nên nóng rực lên. Như đọc được ý nghĩ trong đầu Phương, Tuấn nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn ấy, nâng lên, xoay cả người nhỏ lại, để lưng Phương áp vào ngực mình, rồi cắn vào tai nhỏ, thì thầm cái gì đó.............-
" Kiểu này không nhàm chán đâu, còn giúp em thuộc bài mau nữa "
Vừa dứt lời, với tay nắm chiếc bàn nhỏ gần ngay phía giường kéo lại. Đặc quyển sách lên bàn, thêm cuốn tập trắng nữa, thêm một cây viết chì bấm......chợt lên tiếng..
" Nào bắt đầu học thôi...."
Mặt Phương giận lên thấy rõ, đã quất chiêu như thế mà vẫn ép nhỏ phải vò đầu vô cái đóng này, phụng phịu, nhỏ quạo quọ Tuấn....-
" Không thích,...không chịu,....không muốn đâu...!"
Tựa người vào lưng Phương, khiến nhỏ giật nảy lên vì cảm giác âm ấm va chạm vào làn da Tuấn.
Đơn giản ,dễ hiểu mà, Tuấn mặc áo sơ mi , nhưng nút thì không một cái nào thắc lại.
Cuối gần vào tai nhỏ...-
" Ngoan nào, không khó đâu...một ngày chỉ cần nhớ 1 công thức là được...."
Cứ như bị thôi miên , nhỏ ngoan ngoãn ,nghe theo lời Tuấn, tay cũng bắt đầu cầm cây viết lên, mắt dán vào trang giấy vừa được tên đó lật ra.....
" Đầu tiên là cái này, em hãy xem bài mẫu dưới đây, nhìn qua dòng ghi chú bên dưới...anh sẽ đưa em một đề tương tự.........làm thử xem nào..."
Đầu như muốn vỡ ra vì giọng nói trầm ấm đó, lại còn thì thầm vô tai mới chết chứ, gợn da gà cả lên.....
Như đúng theo lời Tuấn ,nhỏ nhìn vào đó, cố gắng tập trung đầu óc mình, rùi cầm bút lên, giải bài Tuấn vừa mới viết......
Chưa thấy ai ngồi học như hai tên này, con thì ngồi gọn vào trong lòng tên đó, tay viết mà người cứ run cầm cập , Thằng ngồi sau thì cứ tựa sát thân lên người nhỏ, một tay chỉ theo lời giải, một tay lại ôm cứng vùng eo bên dưới...( Quái ...!)
.........................Vài phút sau...
Cuối cùng Phương cũng giải được, quá dễ mà , công thức có sẵn chỉ ráp số vào là ra thôi.....
Hôn lên tóc nhỏ, Tuấn khen khí thế.....
" Trời vợ anh thông minh lắm...!" ( Ặc..!)
" Bây giờ biến đổi một chúc......."- Tay viết hoay loáy lên tờ giấy trước mặt nhỏ, cũng là cái đề lúc nãy , cũng là như con số ban đầu, nhưng cách tính lại khác đi....vì Tuấn đã sửa mất một chữ trong cái đề đó.....
Sau khi viết xong, lại hôn vào má Phương, nói ...-" Nào em làm thử xem..."
.....nhìn...nhìn...nhìn....đọc.....đọc......đọc...!
<Lạ à nha, làm sao kiếm ra " r " nhỏ đây trời....! >
Liều mạng giải đại.....
Ruốt cuộc trận lất.......
" Sai !....không phải như vậy, ngốc ạ...! "
Tuấn bắt đầu hướng dẫn cho Phương.....miệng thì giải bài nghe hay ra phết, nhưng tay lại không như thế. Tuộc sợi dây áo mỏng manh trên vai nhỏ, kéo xuống, xoa lên làn da trắng mịn ấy, giản tới nữa đường thì đột nhiên dời vị trí , Tuấn từ từ chạm nhẹ vào ngực Phương, năng bóp khiến nhỏ rên lên thổn thức, miệng thì cứ phát ra những lời giản, nhưng lại chà xát, lướt ngay vùng cổ của nhỏ....
" Lời nói đi đôi với bàn tay"
" Tập trung nào...em nhớ rồi chứ..." ( Má ơi!!!! học kiểu gì quái thế ..!)
Đê mê với bàn tay của tên đó, Phương gắng gượng, cầm cây bút lên làm lại cái bài đó.............
Cứ thế mà em viết anh xoa...............kéo dài mãi đến 10 phút sau.
Nhỏ cũng qua cửa.
Cưởi khủng khỉnh, vuốt đầu Phương, tay kéo mặt nhỏ quay về phía mình..
.....Chụt...........
" Rất tốt, thưởng cho em đó "
Gương mặt nhỏ lúc này đỏ như quả gất, người nóng bừng bực lên.....chưa hoàng hồn trở lại thì tên này đã tiếp tục tấn công....
" Giờ thì nâng cấp công thức này một chút....."
Lập lại như nãy, vẫn cái đề đó, nhưng Tuấn bôi mất một dữ liệu, rồi bật tiếng nói, nho nhỏ vào tai Phương...
" Bài cuối đấy.."
< Trời, cái đề gì mà chỉ có một con số làm sao mà giải ...>
Dở khóc dở cười xoay đầu lại nhìn Tuấn, mặt nhỏ ủi xìu đi...-
" Anh đùa với em đó hả, thế này thì làm sao mà giải được......."
Cầm vô đôi tay nhỏ nhắn ấy, Tuấn dịu dàng, chỉ dẩn ............
< Chật lại bí rồi >.........
Gấp quyển sách lại, không cho nhỏ nhìn công thức nữa, mà bắt Phương phải thuộc trong đầu.....
" Nào, đọc lại công thức lúc nãy xem..."
Được một nữa thì tự nhiên nhỏ tắt tiếng luôn,.....thấy thế Tuấn tiếp giọng cho Phương nhưng kèm theo đó là đồng hành tuộc cả áo nhỏ ra, hai tay cứ thay phiên mò mẩn khắp cơ thê .
Người như chết liệm, bên tai cứ vang vảng lời nói của Tuấn, tên này bắt nhỏ phải lập lại cái câu đó.......
càng lúc Tuấn càng dữ dội hơn, đôi tay lươn lướt trên gò bông đảo nhỏ, môi hôn xuống vai thon......
................Một lúc sau, Phương cũng nhớ được cái công thức chết tiệt ấy. Cứ mỗi lần nhỏ quên, Tuấn lại hôn, xoa khắp thân nhỏ.
" Quay lại đề này nào...!"
Thở hổn hển lên, mặt gượng đến chết đi được, tay run run viết từng lời giải.
Bất chợt, tay Tuấn dời xuống dưới, thọt vô trong chiếc quần nhỏ nhắn của Phương, chạm vào chỗ " nhạy cảm ấy" , làm nhỏ giật thót người lên, tốc độ viết ngày càng nhanh..........
hôn lên làn da mượt trên lưng nhỏ, bên dưới tay cũng không ngừng chà xát vào bên trong. một ngón tay di chuyển....dân dần thọt vô trong ấy..
" Áh......a.h...ah....."
Nén không nổi, tiếng rên của nhỏ thoát ra.........
Mọi chuyện cứ diễn ra như thế........, vật vả với tên đó, Phương cố viết càng nhanh càng tốt,........
..................Tịch......
" Đ....ừ..n.g.....đ..ừ..n.g....e.m.. x..o.n.g.. r.ồ.i...."
Trời ạ..! cuối cùng cây bút cũng được đặc xuống bàn....
Chóng hai tay lên cái bàn nhỏ, hơi thở gấp gáp trong miệng Phương thở ra.........
Khỏi kiểm cũng biết nhỏ giải chính xác, nên Tuấn không hề dừng lại, tay vuốt lên cặp đùi thon ấy, tay cứ liên tục ra vô, làm người nhỏ quằng quại lên..........
Mặt đỏ ngây ngất, trán lấm tấm hạt mồ hôi......
Chợt Tuấn ngữa ra sau phía chân giường, đẩy Phương theo, để nhỏ ngã lên ngực mình. Đầu nghiêng xuống tai nhỏ ,...nói khích....-
" Anh nên dừng hay không đây......"
Cái tên " dâm tặc" chết tiệt này, khiến nhỏ đêm mê tới nước đó mà còn bảo " dừng hay không đây ". Thân như mất kiểm soát, quay lại phía sau nhìn Tuấn, với đôi mắt mơ màn đẹp đến chết người, cuống hút của Phương,........
.........Gần.........gần........sát .lại..........
Cuối xuống, Phương hôn Tuấn mê miệt....
Nhìn âu yếm nhỏ, rồi mi mắt tên đó cũng nhắm lại, dần dần Tuấn đẩy người Phương nằm xuống đất, trên tấm thảm êm mượt ấy..................
Trong màn đêm vang vọng tiếng rên rỉ.....lẫn ....câu nói..
" Anh Yêu Em ".......
-----------------------------------
Thế là tiết học đã kết thúc, ánh sáng trong căn phòng đó tắt vụt đi.....
(Bó tay ......vậy cũng được gọi là học hả trời....!)
Ai da, thì ra, cách dạy của Tuấn là thế này. ( Ặc..!)........................vậy còn bí quyết của Phong thì sau..................................???
Ngày mai cũng là ngày buổi họp được diễn ra.........thế là cô thư kí lại có cơ hội gặp Phong rồi...............
CHÁP 28
*THÂM KẾ* (^^)!
( Phần 2 )
[ Chủ nhật ]
Mặt trời vẫn chưa ló dạng, ..........ngồi thẳng người dậy, quay sang nhìn chiết đồng hồ.
< Hừmm...m...4 giờ rồi....>
Chống tay ở nệm, bước thật nhẹ xuống giường, để tránh làm nhỏ thức giấc, Tuấn kéo chăn lại cho nhỏ, cuối xuống hôn một cái thật "iu" lên trán Phương.
Rồi với tay lấy quần áo, đi thẳng về phòng mình........
Làn nước cứ thay phiên nhau dội lên người tên này, tay vuốt ngược mái tóc đẫm ước, một kế hoạch xuất hiện trong trí Tuấn.
Có lẽ ngày bình yêu của " ông già " đã sắp đáo hạn....nhưng đồng thời bên cạnh đó, Tuấn lo cho nhỏ nhiều hơn. Một lần như thế, chắc chắn sẽ có lần thứ hai. ...........
< Nhất định không để bất kì ai chạm vào nhỏ >
...Két...............
khóa vòi nước lại, .....thay xong xui mọi việc phiếm....Tuấn quay trở lại phòng Phương, để lại mãnh giấy nhỏ lên bàn. Hôn lên môi nhỏ rồi bỏ đi mất.....
--------------------------------------------------
Tại Tập Đoàn KEY...
..." Cô đã làm theo những gì tôi bảo rồi chứ...."
" Vâng , thưa cứ tin ở tôi ạ.."- Đi thoăng thoắt, theo sau bước chân của hắn, cô cầm trên tay cả đóng tài liệu......
.........Cạch.................
Cánh cửa bật ra, ập vào mắt hắn là một nhóm rất đông , một số việc không hay xảy ra với KEY nên, các cổ đông đều có mặt đầy đủ trong ngày hôm nay. Đúng vậy, ngay cả ông Thế Khải cũng chính thức tham gia, dự cuộc hội thảo lần này....
Tiếng về phía dãy ghế bên trái, hắn chọn cho mình một chổ ngồi khiến cho tất cả mọi người ai cũng ngạc nhiên.
Chính là chiếc ghế đối diện hướng của chủ tịch. Đó là chỗ nơi thuộc về một trong những cổ đông mạnh nhất của KEY.
Mọi người ai ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ, ngạc nhiên. Cũng có người xem hắn như cái gai trong mắt. Riêng chủ tịch Lưu Thế Khải vẫn tỏ ra bình thản , gương mặt không hề chuyển sắc.
Cuộc họp bắt đầu diễn........
" Theo tại liệu mà công ti chúng tôi thu thập, 5% lợi nhuận ban đầu khi ta kí kết, nay chúng tôi muốn thêm 2% lợi nhuận trong tư cách của một nhà bảo trợ."
Tiếng ồn dần lặng đi khi hắn vừa cất tiếng nói. Vẫn vậy, Phong vẫn đưa ánh mắt vô hồn, sắt lạnh nhìn ông Khải, ( đối đầu rồi đấy ). Ngưng một lúc rồi hắn nói tiếp...
" Cho 7 giám đốc ,tôi sẽ để ngài chọn 3 "
Thật ra, ông vẫn còn mơ hồ, việc hắn đã giữ được 5 % ngay từ lúc đầu. Chính vì thế bây giờ chỉ là thủ tục thôi, không thể sửa đổi bất kì điều gì cả, chuyện này vẫn chưa một ai biết ngoại trừ người của hắn và ông Khải.
Điều khiến ông ngạc nhiên , là Phong nắm rất rõ mọi hoạt động trong công ty. Mặc dù lần này hắn đã đề ra kế hoạch rất hủ ích , nhưng ông cảm thấy hắn không đơn giản.
Nhiều lúc ông tự hỏi bản thân < Không lẽ, hắn vẫn nghĩ người gây ra cái chết cho cha hắn chính là ông >. Đắng đó một lúc, ông vẫn không thể khẳng định được, vì thật chất Phong là một người có tài, Phải điểu đó không thể phủ nhận........Ngay từ lúc đầu ông đã không ngừ tới, tuy ông từng nghĩ Phong liên kết vì có mục đích, nhưng lại cho rằng mình quá lo xa. Nhưng rồi ngay lúc này đây, ông đã dần hiểu ra điều gì đó
Nay công ty gặp một số khó khăn, tới đường cùng , ông đành phải cắn răng chấp nhận vậy. Nếu không nhận sự bảo trợ của Tập Đoàn SPY, chắc chắn các cổ đông khác sẽ thay nhau rút vốn.....
Làm gì thì làm, sự đề phòng ông Khải dành cho hắn, đã bắt đầu được hồi hiện......Tuy là một người người cha tốt, nhưng đôi lúc trong công việc, ông rất độc đoán........không phải thuộc hạng người xấu, mà chỉ là dạng sắt thép khinh điển. Có nghĩa là , ông rất kiên quyết trong í kiến của mình, nơi nào không có lợi hoặc để ông phát hiện được điểm yếu, có thể ảnh hưởng tới mình thì nhất định sẽ cắt ngay sự liên kết cùng nơi đó. Đúng là lúc đầu ông rất quý hắn, nhưng từ " quý" này không có nghĩa sẽ tồn tại mãi mãi.
Giờ đây, nhìn vào mắt Phong, ông Khải có thể cảm nhận được sự thù ghét, nhưng ông không tỏ ra phẫn nộ. Vốn là người có tự trọng cao trong nghề nghiệp , nên tuyệt đối ông sẽ chứng minh bằng cách đấu với Phong tới cùng.
Hắn cũng vậy, không cần một trò bẩn thỉu, đường đường chính chính đối mặt với ông...( Hay quá sao không đường đường chính chính với con Nghi đi......!)
Chính vì thế con người ta mới bảo, những người tồn tại trên thương trường,đều vốn đã mang một nữa dòng máu lạnh. ( không loại trừ hắn ).
Ông lạnh lùng lên tiếng.......
" Tôi không thường nói "Không" "
Không khí ngày một trở nên lạnh ngắt.....khiến ai cũng hồi hộp
Chợt hắn cười đểu, đáp lại....
" Chủ Tịch " - " Ông nên nắm lấy cơ hội này "
" Hà...hà...."- Ông Khải nhìn hắn rồi cười rỗng,( không lớn )
" Có phải cậu dang hâm dọa tôi không ?"
" Chỉ là bàn thảo"- đốp lại ngay..
Ông Khải nhìn hắn một cách thăm dò..., hắn nói tiếp..
" Nhìn về phía trước để đầu tư.....Cổ phần đang tăng rồi...Nếu chúng tôi rút lui không làm việc cho KEY nữa ...Những người nắm cổ phần sẽ phải ứng như thế nào....?..
Một phản ứng đáng chú ý."- Miệng cười khinh khỉnh, nhìn dọc bên hai phía cổ đông.
Gương mặt ông Khải bắt đầu tối sầm lại, như vẻ tức giận vẫn được nén xuống, ông cố thở ra một cái..
" Hãy nghe cho rõ đây.
Một kẻ trộm mà hắn không có cơ hội để ăn cắp gì, thật là phi lí khi cho hắn là người ngay thật"
Bị nói khích, gương mặt Phong trở nên sắt lạnh hơn, như thỏa mãn với phản ứng của hắn, ông Khải cưởi mỉm, nói tiếp...-
" Không cần phải có quyết đinh bây giờ.
Để tôi suy nghĩ về chuyện này "
Hắn vẫn chăm chú dùng đôi mắt ấy nhìn ông...
-" Ban giám đốc của chúng tôi , là những người đã làm việc chung với nhau ngoài công ty cho đến thời gian này.
Tôi nghĩ không có gì sai với việc làm chung với họ..."
Vứa dứt lời thì ông Thế Khải bất chợt đứng dậy, thấy thế, những người bên cạnh ông cũng lần lượt đứng lên theo.
Phong, cũng từ từ ngồi dậy khỏi ghế của mình, tay kéo lại chiếc áo vest đen bóng ,sang trọng và nói...-
" Thế để tôi cho Ngài một lời khuyên , chọn gì đó thì không có nghĩa là việc chọn 1 "từ" 2.
Nhưng ông sẽ phải vứt một trong số họ"
Câu nói đầy khiêu khích cảu hắn, khiến một số người bên cạnh chủ tịch, thể hiện rõ phản ứng lên.
Mặc xác những lời nói ấy, hắn nhìn sâu vào mắt ông Khải....-
" Một là ngài chọn KEY , hay ...ngài có thể chọn những giám đốc bất tài đó."
Một người thân cận của ông đập bàn, quát hắn...-
" Thằng kia, lấy tư cách gì mà nói thế....."
Ông Khải, cố gắng để không thở gấp, cơn đau từ bệnh cũ hình như muốn tái phát trở lại, mặt ông có phấn trắng bệch ra, Hắn đang dồn ông vào góc cùng đường ư..
Phong vẫn không hề thay đổi thái độ, ánh mắt lạnh lúng nhìn về hường ông ấy....................
.......................................................
Rồi cuộc họp cũng kết thúc....!!
.........cộp...........cộp.......cộp.......................
" Tại sao sếp gây tức giận ??"- đi cạnh bên hắn ngoài hành lang, cô thư kí hỏi, vì có phần ngạc nhiên khi chứng khiến thái độ khác lạ của hắn đối với chủ tịch KEY.
Đúc hai tay vào túi quấn, ung dung mà bước, hắn cười khỉnh, nói...-
" Hôm nay là một cơ hội tốt , bởi vì những giám đốc khác mà tinh thần của chủ tịch cũng không tốt."
Mặc dù không hiểu mấy nguyên nhân, nhưng chợt nhận ra, cô cảm thấy có một cái gì đó rất đăt biệt khi đứng cạnh hắn. Không nghĩ ngợi chi nữa, chỉ cần Phong muốn thế nào, cô cũng sẽ theo tới đó...., đột nhiên cô thư kí cười nham hiểm...-
" Àh,..nắm lấy cơ hội tốt ,
Tôi nghĩ Tổng Giàm Đốc ( ý chĩ chủ tịch KEY) sẽ cho chúng ta chữ kí vào tuần tới."
Hắn chỉ bước và nhìn về phía trước, nhưng hình như có phần đồng tình với câu nói ấy, chợt hắn mỉm cười.
Đang đi, bỗng thoáng để í khi cô thư kí dơ tay che miệng,....
Hắn dừng lại, xoay người hỏi...-
" Cô không ngủ vì phải chuẩn bị hợp đồng cho ngày hôm nay à ?"Cô cười đùa lại...
-" Giám đốc , tôi có thể nghĩ ngày hôm nay không ?"
Phong nhìn cô một thoáng rồi cũng gật đầu, đồng ý.........
-" Được rồi.."
Sau đó quay lưng đi về hướng khác,....một bước..hai bước............ Chợt Phong dừng lại, đầu không xoay nhưng miệng vẫn hỏi....-
" Cô tên gì ??? " , ( Sã....x tên cà chớn, lí lịch nhân viên cũng không thèm đọc )
Nghe thấy thề , cô hơi thoáng buồn, nhưng so với niềm vui thì không đáng là gì cả. Bởi vì, hôm nay, số lần nói chuyện của hắn với cô đã được tiếng triển...
Vội đáp -
" Thưa, là Hạ San Linh ạ"
Đầu không hề chuyển hướng, hắn đưa tay ra hiệu....-
" Cô làm tốt lắm, Linh, Chào ! " - rồi đi khuất vào thang máy.
Đâu đó ngoài hành lang, có một cô gái cười tủm tỉm, ( Sắp đau đầu rồi đây..)
Nhịp nhip chân bên trong thang máy, bất chợt hắn nghĩ...
< Hạ San Linh, ...nghe cũng được đấy >, nụ cười huyến bí chợt hiện lên.
Đơn giản, tên Phong này vốn trọng nhân tài mà, với khả nắng làm việc siêu trội ấy, San Linh để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn, là điều tất nhiên. Nhưng Phong nào biết, hắn đã vô tình đánh thức tham vọng trong người con gái ấy.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian